Người sử dụng AI không thể tự nhận mình là tác giả của tác phẩm do nó tạo ra được, vì nghệ thuật đòi hỏi ta phải đưa ra rất nhiều lựa chọn
Khái niệm:: Văn bản
Có bài Why A.I. Isn’t Going to Make Art | The New Yorker đưa ra lý giải này em thấy cũng hay: nghệ thuật là việc lựa chọn. Dù trong lúc lao động mình không để ý vào việc mình lựa chọn thì mình vẫn phải lựa chọn vô vàn thứ. Trong khi đó, kết quả từ AI không phải từ sự lựa chọn mà chỉ là từ việc lắc một cái xí ngầu không đồng đều, chính là cái câu nhập đầu vào. Việc viết câu nhập và việc lựa xí ngầu nào để lắc là như nhau. Xí ngầu càng phức tạp thì càng thể hiện nó đã được lựa chọn kỹ lưỡng. Một viên xí ngầu dài 1000 chữ hẳn là đòi hỏi người tạo ra nó đưa ra nhiều lựa chọn hơn một viên dài 10 chữ (kể cả khi họ chỉ thực sự tự viết 10 chữ, 990 chữ còn lại chép từ nơi khác). Nhưng dù có tự viết ra 1000 chữ đi chăng nữa thì văn bản do nó tạo ra cũng không đến từ lựa chọn của họ. Nên họ chỉ có thể nhận mình là tác giả của viên xí ngầu, chứ không thể nhận mình là tác giả của văn bản đó. Tất nhiên họ cũng có thể đổ xí ngầu nhiều lần, hoặc gọt đẽo nó cho thật công phu, và như vậy thì tính tác giả của họ với văn bản càng cao, nhưng đồng thời cũng làm mất đi cái ưu điểm duy nhất của việc sử dụng AI là đỡ phải lựa chọn nhiều.
Nguồn:: Why A.I. Isn’t Going to Make Art | The New Yorker
AI không lao động để cải tạo thế giới
AI không được xem là tác giả tri thức mới, vì nó không có khả năng chịu trách nhiệm đối với các tuyên bố tri thức